LỘ TRÌNH HỌC TIẾNG TRUNG
ĐĂNG KÝ ONLINE
Đây là một câu hỏi bắt buộc
Đây là một câu hỏi bắt buộc
Đây là một câu hỏi bắt buộc
Đây là một câu hỏi bắt buộc
Đây là một câu hỏi bắt buộc
Đây là một câu hỏi bắt buộc
Lượt truy cập
  • 5
  • 4879
  • 5,091,973

Sai sai sai rồi: 03 Lời nói của người làm chứng thứ hai

  18/10/2021

Trung tâm tiếng Trung Bắc Kinh – tăng một cấp HSK sau mỗi khóa học giới thiệu podcast nghe kể chuyện tiếng trung.

错、错、错!3.个证人的话

I. 生词(Từ mới

1.保姆bǎomǔ: người giúp việc

2.同样tóngyàng: giống nhau

3.样子yàngzi: dáng vẻ

4.出事chū shì: xảy ra chuyện

5.笑xiào: cười

6.啃kěn: cắn

7.手指甲shǒuzhǐjia: móng tay

8.律师lǜshī: luật sư

9.留liú: lưu

10.指纹zhǐwén: vân tay

11.刚刚gānggāng: vừa mới

12.争吵zhēngchǎo: cãi nhau

13.变biàn: thay đổi

14.别人biérén: người khác

II. 中文实录(Bản text chữ Hán

Bản đọc tốc độ chậm:

Bản đọc tốc độ thường:

“啊……这是怎么了?!”一个五十多岁的女人大叫着跑来,中午的天气很热,她的脸很红。

“啊,这个女人的脸真红,也像喝了氰化物一样!”李亮想,“同学给我介绍的那个小姐一定不要像她这样,我不喜欢这样红的脸!”李亮这个时候想到了他的新女朋友。

那个五十多岁的女人是这个家里的保姆。看见死在地上的小姐,老保姆马上大叫起来:对对,对对,你怎么了?!”

“等一等,你叫她对对?你怎么知道她是对对,不是双双?”李亮说。

“因为这是对对的房间,警官先生。”

“你知道这是谁的杯子吗? ”李亮拿着那个有一些水的杯子给老保姆看。老保姆看了看那个杯子,马上说:“我认识这个水杯,这是对对的。”

“为什么?”李亮问。

“你知道,双双和对对的东西都是一样的,她们喜欢买同样的东西,她们的爸爸妈妈也喜欢给她们买同样的东西。这两个水杯就是她们的妈妈给她们买的,所以,姐妹两个人都有一个这样的水杯。这两个水杯看起来是一样的,但是,双双的水杯这里有一点儿红,这个水杯这里没有红的东西,所以我知道这是对对的水杯。”

“她知道的事很多。”李亮高兴地对王明说,“我们应该请她告诉我们一些新的、我们不知道的事。”

老保姆在这个家工作八年了,这个家里的很多事她都知道。

“这两个孪生姐妹都很漂亮。”保姆说。“她们的爸爸妈妈很有钱,他们也给这两个孩子很多钱。看,那就是他们的照片。”李亮和王明看见照片上有一个五十多岁的男人,还有一个四十多岁的女人,他们坐在漂亮的小飞机上,很舒服的样子。那个女人非常好看,李亮想,这个死了的小姐很像这个女人。

“两年前,他们去外国旅行。他们想看一些外国的新药,那是他们的工作。但是飞机出事了,他们没有回来……所以他们的这个红楼和钱就都是双双和对对的了。”

“你想一想,昨天在这里看见什么了?”李亮问老保姆。

“昨天上午我去买菜,11点我拿着菜来给双双和对对做午饭。我刚走进房子,不知道是双双还是对对跑了出来,对我说,‘你今天早点儿走吧,今天不用做午饭了,我们有点儿事,要马上回大学去。’”

“等一等,你说,你不知道跑出来的是双双还是对对?”

“是的,我不知道。她们两个人太像了!她们长得一样高,一样漂亮,她们都喜欢音乐,喜欢说英文,喜欢看电影,她们还喜欢同样的东西,所以她们的样子一样,衣服一样,头发一样,水杯一样,开的车一样,喜欢吃的菜也一样。还有,她们都非常喜欢那个名字叫陈飞的男人。”

“她们有不一样的地方吗? ”

“有。有一个地方她们有一点儿不一样。对对喜欢笑,双双不喜欢笑。双双的脸看起来很冷,她的心也很冷。双双常常不高兴,不高兴的时候她喜欢啃手指甲。对对不啃手指甲,对对很快乐。双双不啃手指甲的时候,没有人知道她是双双还是对对;对对不笑的时候,没有人知道她是对对还是双双,她们的爸爸妈妈 也常常不知道。所以,在她们三岁的时候,她们的爸爸妈妈找了律师留下了她们的指纹。”

“指纹?”

“是的,指纹“在她们的律师那里。”

“请您想一想,”李亮又问,“昨天中午让你早点儿走的那个小姐,她对你笑了吗?她啃手指甲了没有? ”

“对,她笑了一下,但是很快就不笑了;她笑的样子也有点儿冷,不像对对的笑,对对笑的样子很好看,所以我想她不是对对。她走进房间的时候,我看见她像要啃手指甲,但是又没有啃,所以我觉得她又不像双双。我现在真不知道她是双双还是对对了。”

“你昨天还看到听到什么了?”王明问。

“刚刚走进房间的时候,我听到她们在争吵。

“争吵?为什么?”李亮问。“我不知道她们为什么争吵,但是我想,应该是因为那个叫陈飞的男人,她们在争吵的时候说了陈飞的名字。”

“请说说那个陈飞。”

“那个男人看起来不错,”老保姆说,“我想他有三十多岁,好看,客气,快乐,常常告诉我们一些有意思的事。两个月以前,他喜欢双双,是双双的男朋友,常常带双双一起看电影,买东西,还常常给双双写信送礼物。现在,不知道为什么,他变了,他跟双双远了,跟对对近了,常常带对对去公园,去游泳,去参加同学的party,也常常给对对写信送礼物。就是说,现在他跟对对好,不跟双双好了。我知道,双双和对对都是第一次爱一个男人,两个人都非常爱陈飞,所以,她们应该是因为这个男人争吵。”

“谢谢你告诉我们这些事。”王明说。

李亮警官又拿出那个本子,在本子上写下刚才听到和看到的事情:

这个红楼里有两个很有钱的孪生姐妹,她们有很多一样的地方:都长得很好看,也长得非常像;她们的头发一样,喜欢的东西、穿的衣服、开的车、爱吃的菜也都一样。所以人们常常不知道谁是姐姐林双双,谁是妹妹林对对。在她们三岁的时候,她们的爸爸妈妈留下了她们的指纹,这些指纹现在在律师那里。

她们不一样的地方是,姐姐双双的心很冷,常常不高兴,她喜欢啃手指甲;妹妹对对是个快乐的人,她常常对人笑,常常帮别人。

两年前,她们的爸爸妈妈死了。今年,这两个孪生姐妹都爱上了一个叫陈飞的男人。两个月前,这个男人是双双的男朋友。现在,他变了,他喜欢对对了,现在是对对的男朋友。昨天中午,她们两个人因为这个男人争吵过。

李亮在本子上还写了这样的话:

我们现在还不知道,昨天,也就是 6月8号星期四的中午,死了的那个小姐是双双还是对对?说死了的人是对对吧,她为什么在信上写双双的名字?

说死了的人是双双吧,她为什么死在对对的房间里?为什么用对对的水杯?还有,她真的是自杀吗?

写完这些话,李亮警官对王明警官说:“现在,我们知道了一些新的事情,但是还有一些问题,还有一些事情我们不知道。我们去双双和对过的大学吧,看看她们的同学知道什么。”

“好吧。”王明很快上了汽车。

“喂,李亮,你见你的新女朋友了吗?她怎么样?”在开车的时候,王明笑着问李亮。

李亮说:“我打算明天晚上和她见面。”

“我能看看她的照片吗? ”

“对不起,我没有。”

“她一定很漂亮吧。”王明又问。

“我的大学同学告诉我,她很漂亮。 但是,我想,她的脸一定不会很红。”

“为什么?脸红不好吗?”王明问。

“不好。不知道为什么,现在,我看见女人的脸太红,就会想到喝了氰化物的人,想到那个死了的小姐。”李亮说。

III.练习(Bài tập

下面的说法哪个对,哪个不对?(Phán đoán đúng sai)

1.那个五十多岁的女人是孪生姐妹的保姆。                                         ( )

2.那个小姐死在双双的房间里。                                                             ( )

3.林双双和林对对的爸爸妈妈是在外国死的,他们的飞机出事了。 ( )

4.律师有林双双和林对对的指纹。                                                         ( )

5.双双喜欢笑,对对喜欢啃手指甲。                                                     ( )

6.林双双和林对对争吵的时候,说了陈飞的名字。                             ( )

IV.译文(Bản dịch

Lời nói của người làm chứng thứ hai

 “A..., chuyện gì vậy?!”Một người phụ nữ hơn 50 tuổi vừa nói vừa chạy đến, thời tiết buổi trưa thật nóng, mặt bà ta đỏ bừng.

“A, mặt người phụ nữ này cũng đỏ, cũng giống như là đã uống cyanide vậy!” Lý Lượng nghĩ, “Cô gái mà bạn học giới thiệu cho mình chắc không giống cô ấy, mình không thích mặt đỏ như thế này!” Lý Lượng lúc này nghĩ đến bạn gái mới của anh ấy.

Người phụ nữ hơn 50 tuổi đó là người giúp việc trong nhà. Nhìn thấy cô gái chết trên sàn nhà, cô giúp việc ngay lập tức kêu lên: Đối Đối, Đối Đối, cháu sao vậy?!

Chờ một chút, cô gọi cô ấy là Đối Đối? Sao cô biết cô ấy là Đối Đối, không phải là Song Song? Lý Lượng nói.

“Vì đây là nhà của Đối Đối, anh cảnh sát ạ.”

“Cô biết cái cốc này là của ai không?” Lý Lượng cầm cái cốc còn có một ít nước đưa cho cô giúp việc xem. Cô giúp việc nhìn cái cốc đó liền nói: “Tôi nhận ra cái cốc này, đó là của Đối Đối.”

“Tại sao?” Lý Lượng hỏi.

“Tôi biết, đồ của Song Song và Đối Đối giống nhau, bọn họ thích mua đồ giống nhau, bố mẹ họ cũng thích mua đồ giống nhau cho bọn họ. Hai cái cốc uống nước này chính là mẹ mua cho hai chị em, do đó, hai chị em đều có một cái cốc tương tự. Hai cái cốc này nhìn thì giống nhau, nhưng cái cốc của Song Song hơi đỏ một chút ở chỗ này, cái cốc này không có màu đỏ ở đây, do đó tôi biết đây là cốc của Đối Đối.”

“Cô ấy biết rất nhiều.” Lý Lượng vui vẻ nói với Vương Minh: “Chúng ta nên nhờ cô ấy nói cho chúng ta những những điều mới mẻ mà chúng ta chưa biết.” 

Cô giúp việc đã làm việc trong gia đình này được tám năm, cô ấy biết rất nhiều việc trong gia đình này.

“Hai chị em sinh đôi đều rất xinh đẹp.” – cô giúp việc nói. “Cha mẹ chúng giàu có và họ cho hai đứa trẻ này rất nhiều tiền. Nhìn kìa, đó chính là ảnh của chúng.”. Lý Lượng và Vương Minh nhìn thấy một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi và một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi trong bức ảnh. Họ rất thoải mái khi ngồi trên chiếc máy bay nhỏ xinh. Người phụ nữ đó rất ưa nhìn, Lý Lượng thầm nghĩ, người phụ nữ đã chết này rất giống với người phụ nữ này.

“Hai năm trước, họ đi du lịch nước ngoài. Họ muốn xem một số loại thuốc mới của nước ngoài, đó là công việc của họ. Nhưng máy bay gặp tai nạn, họ đã không thể trở về...Vì vậy ngôi nhà đỏ với tiền bạc của họ đều là của Song Song và Đối Đối.

“Thử nghĩ xem, hôm qua cô nhìn thấy gì ở đây?” Lý Lượng hỏi cô giúp việc.

“Sáng hôm qua, tôi đi mua thức ăn, 11 giờ tôi đem thức ăn về nấu cơm trưa cho Song Song và Đối Đối. Tôi vừa mới bước vào nhà, không biết là Song Song hay Đối Đối chạy lại nói với tôi, ‘Bác hôm nay về sớm đi, không cần làm cơm trưa nữa, chúng cháu có chút việc, cần phải lập tức quay lại trường.’”

Đợi một chút, cô nói cô không biết người chạy ra là Song Song hay là Đối Đối sao?

“ Phải, tôi không biết. Bọn họ quá giống nhau! Hai người cao như nhau, đẹp như nhau, đều thích âm nhạc, thích nói tiếng anh và thích xem phim. Hai cô ấy còn thích đồ giống nhau, cho nên dáng vẻ, quần áo, đầu tóc, ly uống nước và cả xe của họ đều giống nhau, thậm chí đến đồ ăn mà họ thích cũng giống nhau. Bọn họ còn đều rất thích người con trai tên Trần Phi.”

“ Bọn họ có chỗ nào không giống nhau không?”

“Có. Có một điểm họ không giống nhau một chút nào. Đối Đối thích cười, còn Song Song không thích cười. Khuôn mặt của Song Song trông rất lạnh lùng, tính cách cô ấy cũng vậy. Song Song thường không vui, lúc không vui cô ấy thích cắn móng tay. Đối Đối không thích cắn móng tay, cô ấy rất vui vẻ. Lúc Song Song không cắn móng tay thì không ai biết cô ấy là Song Song hay Đối Đối; lúc Đối Đối không cười thì cũng không ai biết cô ấy là Đối Đối hay Song Song, bố mẹ họ cũng thường không phân biệt được. Vậy nên, lúc bọn họ 3 tuổi, bố mẹ họ đã tìm luật sư lưu lại dấu vân tay của 2 chị em.”

“Vân tay?”

“Đúng vậy, dấu vân tay đang ở chỗ luật sư của bọn họ.”

"Hãy nhớ lại xem," Lý Lượng hỏi lại, "Cô gái mà buổi trưa hôm qua bảo  cô về sớm ấy, cô ấy có cười không? Cô ấy có cắn móng tay không?"

"Đúng vậy, cô ấy cười một chút rồi lại thôi ngay, điệu cười của cô ấy cũng  lạnh lùng một chút, không giống nụ cười của Đối Đối , cho nên tôi không nghĩ cô ấy là Đối Đối. Lúc cô ấy bước vào phòng tôi nhìn thấy cô ấy định cắn móng tay của mình, nhưng cô ấy không cắn, vì vậy tôi không nghĩ cô ấy giống Song Song. Bây giờ tôi thực sự cũng không rõ cô ấy là Song Song hay Đối Đối nữa.

“Hôm qua cô cònnhìn và nghe thấy gì nữa?” Vương Minh hỏi.

“Khi tôi vừa bước vào phòng, tôi đã nghe thấy họ cãi nhau.

“Cãi nhau? Tại sao?” Lý Lượng hỏi. “Tôi không biết vì sao họ cãi nhau, nhưng tôi nghĩ có lẽ là do người đàn ông tên Trần Phi, lúc họ cãi nhau có nhắc đến tên Trần Phi.”

“Nói qua về người tên Trần Phi kia đi.”

“Người đàn ông đó rất tuyệt” Cô giúp việc nói: “ Tôi nhớ, anh ta hơn 30 tuổi, đẹp trai, lễ phép, vui tính, thường kể chuyện rất haycho chúng. Hai tháng trước, anh ta thích Song Song, là bạn trai của Song Song, thường cùng Song Song đi xem phim, mua sắm, còn thường viết thư, tặng quà cho Song Song. Hiện tại, không biết vì sao, anh ta lại thay đổi, xa cách với Song Song và gần gũi với Đối Đối, thường đưa Đối Đối đi công viên, đi bơi, tham gia tiệc của bạn bè, cũng thường viết thư, tặng quà cho Đối Đối. Chính là bây giờ anh ta đối tốt với Đối Đối, còn với Song Song thì không tốt nữa. Tôi biết Song Song và Đối Đối đều là lần đầu tiên yêu một người đàn ông, hai người đều rất yêu Trần Phi, vậy nên có lẽ đã vì người đàn ông này mà cãi nhau”.

“Cảm ơn cô đã nói cho chúng tôi biết những chuyện này” Vương Minh nói.

Cảnh sát Lý Lượng lại lấy ra một cuốn sổ, ghi lại những việc vừa nghe được và nhìn thấy vào trong cuốn sổ.

Trong tòa nhà đỏ này có hai chị em sinh giàu có, học có rất nhiều điểm chung: đều rất xinh đẹp, rất giống nhau; họ có mái tóc giống nhau, thứ họ thích, quần áo họ mặc, xe họ đi, đồ họ thích ăn cũng đều giống nhau. Vì vậy mọi người thường không biết ai là cô chị Lâm Song Song, ai là cô em Lâm Đối Đối. Khi họ 3 tuổi, bố mẹ lưu lại dấu vân tay của họ, những dấu vân tay này bây giờ đang ở chỗ luật sư.

Điểm khác biệt giữa hai chị em là chị gái Song Song có trái tim lạnh lùng, thường không vui vẻ, thích gặm móng tay, em gái Đối Đối là người vui vẻ, hay cười với mọi người và hay giúp đỡ người khác. 

Hai năm trước, cha mẹ của họ qua đời. Năm nay, cả hai chị em sinh đôi đều yêu một người đàn ông tên là Trần Phi. Hai tháng trước, người đàn ông này là bạn trai của Song Song. Bây giờ, anh ấy đã thay đổi, anh ấy thích Đối Đối, hiện tại anh ấy là bạn trai của Đối Đối. Trưa hôm qua, hai người đã cãi nhau vì người đàn ông này. 

Lý Lượng cũng viết những lời sau trong cuốn sách:

Chúng ta hiện tại vẫn chưa biết, trưa thứ năm hôm qua, ngày 8 tháng 6, người đã chết là Song Song hay là Đối Đối? Giả sử người đã chết là Đối Đối, tại sao cô ấy lại viết tên của Song Song trên lá thư?

Giả sử Song Song là người đã chết, tại sao cô ấy lại chết trong phòng Đối Đối? Tại sao phải dùng cốc của Đối Đối? Còn nữa, cô ấy thật sự muốn tự sát?

Sau khi viết những lời này, cảnh sát Lý Lượng nói với cảnh sát Vương Minh: “Bây giờ, chúng ta biết một số tình tiết mới, nhưng vẫn còn một số câu hỏi, một số chuyện chưa sáng tỏ. Chúng ta hãy đến trường đại học của Song Song và Đối Đối, xem thử bạn học của họ có biết điều gì không?”

“Được rồi .” - Vương Minh nhanh chóng lên xe. 

“Này, Lý Lương, cậu đã gặp bạn gái mới chưa? Cô ấy thế nào rồi?” Vương Minh vừa lái xe vừa cười hỏi Lý Lương. 

“Tôi định gặp cô ấy vào tối mai,” Lý Lương nói. 

"Tôi có thể xem ảnh của cô ấy không?" "tôi xin lỗi, tôi không có ảnh cô ấy."

 “Cô ấy hẳn là xinh đẹp.” Vương Minh nói.

 "Bạn học đại học của tôi nói với tôi rằng cô ấy rất đẹp. Nhưng tôi nghĩ , mặt cô ấy sẽ không đỏ." 

"Tại sao vậy ? Có phải xấu đỏ mặt không?" Vương Minh hỏi. "Không, tôi không biết tại sao. Bây giờ, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của  phụ nữ quá đỏ, tôi lại nghĩ đến người đã uống cyanide và người phụ nữ đã chết đó ", Lý Lương nói.

(Nhóm sinh viên thực tập của Đại học Thủ đô: Hoa, Phạm Linh, Huyền, Cao Yến, Nụ, Thắm, Diệu Linh, Bình, Vân Anh, Hoàng Linh dịch)

V.练习答案(Đáp án

1.Đ   2.S   3.Đ   4.Đ   5.S   6.Đ

Link 2 >> Sai sai sai rồi: 02 Lời nói của người làm chứng thứ nhất

TRUNG TÂM TIẾNG TRUNG BẮC KINH

Địa chỉ: Số 1 ngõ 19 Liễu Giai, Ba Đình, Hà Nội

Zalo tư vấn lớp học: 0904593900

FB: https://www.facebook.com/trungtamngoaingubackinh

Bình luận

Tin tức mới